MỘT THỜI (thi tập)
NGUYÊN LẠCNguyên Lạc, như những người miền Nam cùng thời với mình, Thế là, cũng giống như một số Thế là, bầu trời thi ca hải ngọai
thuộc về một thế hệ rất không may trong lịch sử Việt Nam cận đại. Đi lính, đi
tù, rồi đi làm kiếp lưu vong vì không thể sống được trên quê hương mình. Mỗi
chặng đường đã qua, mỗi một thời đã sống, đều được Nguyên Lạc ghi lại. Trong
tim. Trong óc. Ghi sâu, ghi kỹđến độ
không thể nào quên được, dùcó lúcrất
muốn. Lâu dần, những “một thời” ấy đã trở thành phần không thể thiếu trong
quãng đời còn lại, dù như tên gọi, chúng đã qua, đã là quá khứ.Và có
lúc, chúng trở thành “khôn kham”. Bà mẹ nó dòng sông chết tiệt!/Cố quên
đi. vẫn ròng lớn trong đầu.
người cùng thời, Nguyên Lạc chọn văn chương làm chỗ cất giữ những thứ không thể
quên được ấy trong đời mình. Cất đi, cho nhẹ lòng. Và, có lẽ, cũng nhẹ cả người
khi cuối đời cất bước ra đi về miền miên viễn.
lại có thêm một tiếng đọan trường kêu trời thất thanh, tiếng kêu bi thiết, uất
ức của con chim bị buộc phải xa bầy, lẻ bạn. Tiếng kêu dồn nén từ bao nhiêu
năm, nay mượn những vần thơ mà thắp ngọn đèn ký ức/soi hồn tôi nỗi sầu!